Trong văn học Ngựa_Xích_Thố

Truyện

Trong tiểu thuyết Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung (thế kỷ thứ 14), ngựa Xích Thố ban đầu của nhân vật Đổng Trác, sau đó Đổng Trác tặng lại cho nhân vật Lữ Bố. Con ngựa này dài một trượng, cao tám thước, màu đỏ rực như lửa, tuyệt không có một sợi lông tạp, ngày đi ngàn dặm, trèo non vượt suối dễ dàng.

Tác giả đã thêu dệt nên câu chuyện rằng sau khi Lữ Bố chết, Xích Thố được Tào Tháo cho người chăm sóc, sau trao lại cho nhân vật Quan Vũ. Khi Tào Tháo tặng ngựa Xích Thố cho Quan Vũ, Quan Vũ nhận ngựa xong liền phục lạy tạ ơn. Tháo đã phải ngạc nhiên nói:

Ta đã bao phen trao tặng nào là mỹ nữ, nào là vàng bạc, nào là gấm vóc, sao chẳng thấy Vân Trường vui, nay cho con ngựa này mà Vân Trường lại tạ ơn hậu như vậy?

Nhân vật Quan Vũ cưỡi ngựa Xích Thố qua năm cửa ải chém sáu tướng (chuyện hư cấu, không có thật). Sau khi Quan Vũ bị bắt và chặt đầu, bộ tướng của Phan ChươngMã Trung được ban cho Xích Thố, nhưng con ngựa này bỏ ăn rồi chết.

Thơ

Khi Quan Công mất thì nó cũng mất theo ông, người đời có một bài thơ để lại như sau (thật ra là thơ của tác giả La Quán Trung):

Ngàn dặm mù bay tịt nẻo xa
Trèo non vượt nước khéo xông pha
Chặt đứt dây cương rung chuông ngọc
Rồng đỏ trên trời hẳn mới sa

Trong truyện Tam Quốc cũng có 2 câu đối nhắc tới ngựa Xích Thố:

Xích diện bỉnh xích tâm, kỵ Xích Thố truy phong, trì khu thời vô vong Xích Đế
Thanh đăng quan thanh sử, trượng thanh long yển nguyệt, ẩn vi xứ bất uý thanh thiên

theo bản dịch của Phan Kế Bính:

Bộ mặt đỏ giữ tấm lòng đỏ, cưỡi ngựa Thỏ Đỏ truy phong, lúc ruổi rong không quên nhớ Vua Đỏ[2]
Ngọn đèn xanh xem bộ sử xanh,[3] cầm đao yển nguyệt rồng xanh, nơi kín đáo chẳng thẹn với trời xanh

Trong sử sách không có nơi nào ghi mặt Quan Vũ màu đỏ, hay việc Quan Vũ từng cưỡi ngựa Xích Thố. Ngay cả Thanh Long Đao cũng không có thật, và loại vũ khí tương tự chỉ bắt đầu được sử dụng từ thời nhà Tống.